Em từng nghĩ, một cô gái như em sẽ rất khó bị tổn thương bởi ai đó. Đã có những lúc em hoàn toàn tin tức vào sự mạnh mẽ ấy, nhưng chẳng ngờ, chỉ là do em chưa gặp đúng người. Chẳng là gặp đúng rồi, mọi sự mạnh mẽ bất chợt biến thành cái vỏ rỗng, đau thương tự dưng tự nhận lấy. Em phát hiện, hóa ra cô gái nào cũng vậy, cũng sẽ mềm yếu và tự ti trước tình yêu của mình, một khi đã bị tổn thương thì không cách nào thoát ra. Đau thương là gì? Cớ sao em chạy đâu cũng không thể thoát? Cớ sao em có cố cũng không thể quên? Cớ sao nó cứ trở đi trở lại trong đầu em dẫu em núm để trở nên bận rộn cỡ nào? Cớ sao em làm cách nào cũng không thể vứt bỏ nó, ném sang một bên? Kéo em ra khỏi đau thương đi anh! Em chẳng thể mãi sống trong ký ức về sự chia ly và đổ vỡ mãi, cũng không thể để nó hiện hữu quá lâu để rồi tự giết chết tuổi xanh của mình. Càng không thể cứ ôm ấp hình bóng ai đó quá lâu khi không thể nói muốn xóa sạch đi là có thể làm được ngay. Anh à, giá như anh có thể giúp em… Hô biến cái cảm giác bạc như thể trời đất sụp xuống, mọi thứ chỉ còn là một màu tối đen, giúp em thổi màu xám tro trước mắt để bắt đầu lại? Cứ mỗi khi ký ức trở về là chẳng thể ngăn nổi nước mắt rơi. Em ghét bản thân mình, tại sao hốt nhiên quá vô dụng và yếu mềm, cứ tự dằn vặt bản than ngày này qua ngày khác, dẫu cho khi quay đầu bóng lưng vẫn thẳng, nhưng lòng trống rỗng và trái tim dập nát. Tại sao em cứ phải tỏ ra mình đang ổn, trong khi tinh thần suy sụp chỉ muốn trốn chạy cho đến khi tự phục hồi trở lại, có thể đối diện với người ấy mà chẳng mảy may buồn? Làm thế nào để có thể mạnh mẽ thật sự như em vẫn mạnh miệng tuyên bố? Làm thế nào để tâm thật sự không đau và mắt thật sự thôi muốn khóc. Vết tích của sự thất bại này vẫn sẽ đi theo em mãi. Dẫu cho em vẫn lãnh đạm đóng kịch cho mọi người xem, dẫu cho em vẫn ngày ngày tự cảm nhận thương tổn cứ âm ỉ đau trong lòng, em vẫn không thể tự ra lệnh cho mình đừng đau, càng không có cách thoát khỏi cái hố mình tự tay đào lên. Dẫu cho em vẫn tin rằng chỉ em mới có thể cứu mình thoát khỏi, thế nhưng giờ thì chưa. Kéo em ra khỏi đau thương, anh nhé! |
Phụ nữ Trung Quốc nức tiếng với bí kíp luôn là xấu hổ Nó được viết vào khoảng thế kỷ II trước công nguyên. Bao gồm 1. Trong khi đó. Người ta chứng minh được người dân Ai Cập cổ phát hiện được những căn bệnh lây qua đường tình dục do vi khuẩn Chlamydia trachomatis gây ra cũng như chứng yếu sinh lý Phụ nữ Ai Cập cổ ăn nhiều sữa chua để làm tăng nồng độ axit trong âm đạo. Sau khi pha hổ lốn trên. Hướng dẫn các "phong độ" trong phòng the cho các cặp uyên ương cũng như hướng con người tới sự hòa hợp âm dương về cả thể xác lẫn tinh thần chứ không thuần tuý chỉ thỏa mãn thèm muốn dục tình. Cổ trang của người Trung Quốc Đó được coi là điểm yếu của nam giới. Càng làm "chuyện ấy” nhiều lần thì mỹ nữ này càng trẻ ra. Ý thức nô nức và tốt hơn mà không có loại thuốc bổ nào có thể mang lại. Người Ai Cập đã phát minh ra bao cao su - biện pháp tránh thai trước hết của nhân loại Hạ Cơ có một cấu tạo đặc biệt ở cơ quan sinh dục nên khả năng chăn gối rất tuyệt vời. Thông qua một số nghiên
Nhận xét
Đăng nhận xét