Em đã là người trưởng thành, hãy tự quyết định con đường và cuộc thế của em. Chị không mong muốn em cam chịu và đi trên con đường người khác vẽ hộ em. Nhớ lấy lời chị nói, hãy làm những gì em thích nhất, chọn công việc mà em ham mê và làm nó. Ngày... Tháng... Năm 2014 Gửi em trai của chị - Xuân Nghĩa!
Em của chị học không giỏi, không thông minh, hấp thụ nhanh như những bạn học của em. Em chị không có hứng thú với sách vở; những con số tính toán phức tạp hay công thức khô khan; những bài văn dài lê thê và những mốc thời gian trong các môn học hàng ngày. Sức ép học hành từ gia đình, người thân họ hàng khiến em chọn cách lánh né, lặng im. Em ngày một điềm tĩnh, ít nói. Rồi em nổi loạn, em chơi điện tử, hút thuốc lá, đánh bạc, uống rượu. Em chọn cách phản kháng như một lời đáp trả, lấy bộ dạng bất cần đời làm vỏ bọc.
Năm nay em thi đại học. Kết quả thi của em không cao, ai cũng coi đó là điều hiển nhiên. Hàng xóm, bạn bè nhìn vào kết quả cười nhạo, chế nhạo, chê bai, dè bỉu em. Mỗi người đều có mơ ước, hẳn nhiên ai cũng muốn thực hành nó. Chị biết trong thâm tâm em cũng muốn đỗ đại học, muốn đạt điểm cao, muốn mọi người khen, được như bạn bè. Nhìn bạn bè đỗ trường này trường kia, hớn hở đi nhập trường. Em buồn, em chán nản, em thất vọng. Tất tật xúc cảm của em chỉ miêu tả ra ngoài bằng vẻ trầm ngâm, lặng im, bằng nụ cười hời hợt, những câu nói tưởng như là không có chuyện gì.
Đừng như thế em ạ, mình là con người nên phải có xúc cảm, đâu phải vô tâm vô phế. Khi buồn hãy khóc, hãy hét to. Em chọn cách lặng im, che giấu cảm xúc như thế khiến chị đau lòng. Em trai của chị! Chị thật xin lỗi vì chẳng thể ở bên em lúc em cần, khi em đơn chiếc, mệt mỏi, khi em cần một bờ vai, một ai đó để chia sẻ. Đã từng có lúc, chị chỉ biết nhìn vào kết quả học tập của mà đánh giá, mà chỉ trích em. Em ngày càng cách xa chị, tự bao giờ đã là một khoảng trống tuếch đo được. Là chị sai, là chị tự xây rào cản giữa tình cảm chị em mình.
Thế nhưng ngày bữa nay, em có chị ở bên. Cho dù em thi được điểm không cao, cho dù em không đỗ đại học, nhưng đó cũng là thành quả của em, dù thấp hay cao chị biết em cũng đã núm. Chị không hề thấy hổ thẹn vì điều đó. Đừng vội gục gã, bỏ cuộc, mình còn nhiều cơ hội em ạ. Em của chị cũng đã đủ 18 tuổi, em đã là người trưởng thành, hãy tự quyết định con đường và cuộc đời của em. Chị không mong muốn em cam chịu và đi trên con đường người khác vẽ hộ em. Nhớ lấy lời chị nói, hãy làm những gì em thích nhất, chọn công việc mà em say mê và làm nó. Chỉ cần không trái pháp luật, chỉ cần là công việc chân chính thì chỉ luôn ủng hộ em, cho dù có là công việc bần hàn bị tầng lớp khinh thường đi nữa.
Em của chị hãy kiêu dũng lên, đừng e sợ xấu hổ, em kiếm tiền bằng chính đôi bàn tay của mình thì không phải ngại ngùng trước người khác. Chị luôn tin vào em, tin vào ước mơ của em, tin em có thể làm được, bước đi và đừng bận lòng nhiều. Con đường là em chọn, cuộc đời của em là em sống. Không ai có thể đi thay em, không ai có thể sống cuộc sống của em. Chính em quyết định mai sau mình. Mình còn trẻ, mình có sức khỏe, có nhiệt huyết, có quyết tâm. Xã hội ngoài kia còn rất nhiều điều cần học tập, có hàng ngàn cơ hội đang đợi chờ ta, hãy đi và trải nghiệm. Rồi em sẽ gặp những khó khăn, sẽ có những nặng nhọc, tủi hổ, những cám dỗ, hố sâu của dòng đời. Nhưng em à! không có bước trước hết thì sẽ không có bước tiếp theo, không có khởi đầu thì sẽ không có sau đó. Việc gì mới đầu cũng có gian nan, rất nhiều những con người thành đạt, nhà thương buôn đều bắt đầu từ những công việc rất thường nhật, thế nên em cũng đừng lần khần ngại ngùng. Vấp ngã thì lại đứng lên, có chị ở cạnh em.
Tựa như ngày bé, chị 5 tuổi dắt tay em 3 tuổi đi chơi. Em bị bắt nạt khóc nức nở chị lại dắt em về, không dỗ được em nín chị cũng òa lên khóc cùng em. Giờ em đã trưởng thành, phải tự đi trên con đường của mình. Chị chẳng thể dắt tay em đi nữa nhưng nếu mệt mỏi, hãy ngoảnh sang có chị bên em. Có thể chị không làm gì giúp em được nhưng nếu em khóc chị sẽ khóc cùng em. Em biết đấy! ba má đặt tên cho chị là tình, tên em là nghĩa. Chị nghĩ đó không chỉ đơn giản là một cái tên để gọi, đó tựa như một lời nhấc chị em mình: nó chỉ đích thực có ý nghĩa khi đứng cùng nhau. Bác mẹ hy vọng chị em mình luôn yêu thương, gắn bó, cùng nhau vượt qua khó khăn, dắt tay nhau đi lên khi vấp ngã. Đó mới là chữ tình, chữ nghĩa ở đời.
Hơn thế nữa, còn một điều chị không thể không nói với em. Em cũng không nên hờn giận với cha mẹ và mọi người trong gia đình. Đơn giản mọi người là mong muốn em có thể sống tốt, cầu mong trưởng thành nên người. Có chăng, chỉ là cách trình bày tình cảm hơi khác đi mà thôi. Em có hay chăng! bác mẹ thương chị em mình nhiều lắm, là yêu nhưng không nói ra thành lời, là bao bọc chở che nhưng vô hình không nhìn ra.
Dành chút thời kì ngoảnh lại nhìn em sẽ thấy, mỗi việc nhỏ nhất Bố mẹ làm đều nghĩ cho chị em mình, đặt ích lợi cho con cái lên hàng đầu. Thế nên hãy mở mang bản thân. Đừng khép mình với Bố mẹ, mạnh bạo phân vua suy nghĩ. Đừng giấu nhẹm xúc cảm, cũng đừng trốn, hãy học cách đối mặt đi em. Hãy bước đi và làm chủ bản thân em nhé !
Chị của em!
Bài viết này thuộc quyền sở hữu của tác giả Xuân Tình, miêu tả góc nhìn riêng của tác giả và được MLOG độc quyền đăng. Những trang web khác muốn đăng lại nội dung này vui lòng can hệ BQL MLOG qua email: info.Mlog@yan.Vn. Xin chân thành cảm ơn! |
Nhận xét
Đăng nhận xét