Những ngày cuối tuần, thay vì la cà khắp nơi như cái thuở mới đôi mươi thời giờ đây tôi ngồi thu lu một mình lang thang trên thế giới ảo kiếm tìm một cái gì đó cũng ảo luôn. Rồi tình cờ ghé vào face book cô bạn cùng lớp cấp 2 sắp theo chồng bỏ cuộc chơi. Chợt nhìn lại bản thân, đã 23 rồi mà còn chênh vênh một mình giữa trăm ngàn ngả rẽ.
Lục lọi lại trên dòng thời kì của mình, những status viết ra “chỉ mình tôi” thấy, nực cười thay khi viết tâm tư chẳng để cho ai biết và san sớt, tự mình gặm nhấm rồi buồn suốt bao lăm năm. Tự dưng nhớ quay quắt những tháng năm còn vô tư lự chẳng vướng bận phiền muộn và nhận ra rằng mình có phải là đứa sắt đá đâu.
Ấy thế mà bây chừ bạn bè gặp tôi, ai cũng bảo rằng sao không kiếm một người nào đó mà yêu cho đỡ cô đơn. Kiếm bừa, kiếm cho gọi là có thôi sao?
Có những cô bạn lâu ngày gặp gỡ hàn ôn đủ thứ chuyện trên đời, rồi ánh mắt họ ái ngại nhìn tôi: “Ngày xưa mày không yêu ai hay sao?”. Tôi cũng chỉ gượng cười để trả lời cho câu hỏi vẫn luôn nhức nhói trong trái tim suốt nhiều năm qua. Có. Kiên cố tôi có yêu, nhưng không yêu theo cái cách của mọi người vẫn yêu thôi.
Tôi không phủ nhận rằng ngày xưa mình đã từng yêu, không chỉ một lần, một người nhưng đến bây giờ mới nhận ra rằng thời cơ không đến thêm một lần nào nữa. Đã qua mất rồi bao cơ hội được yêu…
Những năm tháng đó, tôi yêu nhiều lắm, nhưng yêu họ theo cái cách yêu một thần tượng, tự khoác thêm cho họ những bộ cánh thật đẹp để vin vào đó mà yêu. Để khi có anh chàng nhận ra được sự khác thường trong đôi mắt tôi, ngỏ lời yêu thì tôi chối từ không mảy may xem người ta có nghĩ gì không. Hóa ra tôi chỉ yêu họ theo cách mà tôi nghĩ về họ chứ thực tiễn lại không như vậy. Tôi đã đánh mất đi dịp được yêu chính con người thật của bản thân và người khác như thế đó. Dù suốt những năm tháng ấy, tôi vẫn yêu…
Những ngày xưa rất xưa ấy, tôi vụng trộm giấu kín những tâm tình sau mấy vần thơ chép vội vào trang sổ đã cũ mèm theo năm tháng và cho đến giờ lật giở lại vẫn thấy trái tim mình lỗi nhịp. Chẳng phải vì còn yêu, còn nhớ mà là cảm giác sợ, sợ yêu và không đủ dũng mãnh để yêu nữa.
Và thời gian đã phủ màu rêu xanh lên mớ kí ức bộn bề của tôi, khi ai đó ngỏ lời trái tim lại cựa mình nhức nhói. Tôi đã chối bỏ bao nhịp để yêu và được yêu như thế đó…
Nhận xét
Đăng nhận xét