Em sắp những bộ đồ vào chiếc vali nhỏ. Mai sau em sẽ bắt chuyến tàu để quay về với một trái tim bị thương tổn. Nhưng ở quê nhà, có vòng tay thương của ba mẹ, có những người thương quý em. Em tin rằng em sẽ nhanh chóng cười trở lại. Điều Quan trọng không phải là em bị đớn đau khi anh chối từ tình ái mà là em hiểu rằng: Không nên cố dành lấy thứ không thuộc về mình, ngay cả khi dành được đó cũng không phải là hạnh phúc!
Bài can dự:
Len đỏ
Mùa đông cuối cho một cuộc tình
Nơi nào cũng cô đơn
Anh quay đầu lại con đường em đi
Em đã sai lầm khi dùng 3 năm qua để buộc ràng anh. Mối tình đơn phương và sự nông nổi của một cô gái mới lớn đã khiến em phạm sai trái. Em si vẻ ngoài lãng nhân, em bị hút bởi sự phong trần của anh. Và dù biết anh đã có người con gái khác ở quê nhà nhưng em vẫn không chịu tự. Em đinh ninh cho rằng, hạnh phúc là chiến đấu và em sẽ giành anh – hạnh phúc của đời mình.
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức hấp dẫn của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh thành thử anh phải thuộc về em. Em yêu anh bằng một trái tim trong trắng và trinh nguyên nhưng lại tìm cách đến bên anh bằng một con đường thật hèn mạt. Sau một đêm anh say mèm, buổi sáng hôm ấy, anh tỉnh dậy với vòng tay vẫn còn đang ôm em chặt trong lòng, đôi mắt anh đã trĩu xuống. Anh ngồi bật dậy, úp mặt vào hai bàn tay và tiếng thở dài thườn thượt. Anh là người sống có trách nhiệm nên anh hiểu sai trái đó của anh đồng nghĩa với điều gì. Còn em, em nghĩ rằng em đã có được anh.
Em đã sai lầm khi buộc ràng anh - kẻ không yêu mình (Ảnh minh họa)
Anh lặng im một tuần. Em cũng để cho anh có thời kì nghĩ suy về mọi chuyện. Rồi anh đã tìm đến em đúng như anh dự định:
- Em muốn anh làm gì?
- Em yêu anh và em muốn anh ở bên em. Dù sao, điều quý giá, trắng trong nhất của em cũng trao cho anh rồi nên anh phải có trách nhiệm với điều đó.
Anh nhìn em, khẽ khàng hỏi:
- Em biết anh không yêu em, một ái tình nam nữ ấy?
- Em tin tình yêu có thể vun đắp được khi chúng mình lấy nhau!
Em chạy lại ôm chầm lấy anh, hấp tấp đặt lên má anh một nụ hôn đầy toại nguyện. Anh vẫn ngồi yên không phản ứng:
- Nếu em không sợ thiệt thòi và muốn như vậy, anh sẽ làm theo ý em.
Anh đứng dậy cầm theo chiếc áo khoác. Dáng anh bước nhanh qua khung cửa. Một cái dáng đi lầm lũi và đầy tâm trạng. Còn em, chỉ có một tâm trạng duy nhất: Cảm giác hạnh phúc vì thắng lợi. Em không thấy có lỗi với anh, không thấy có lỗi với người con gái mà anh yêu vì em cho rằng em yêu anh và tình ái đó không có tội. Em cũng không hiểu rằng, em cũng đang làm những điều có lỗi với chính mình.
Em mang cái sai trái của anh đêm ấy ra làm thứ buộc ràng anh. Em lẽo đẽo chạy theo anh trong cuộc tình gượng gập mà anh cố kỉnh ở bên em. Những chiều đi dạo trong công viên, anh thủng thẳng đi trước để em bước một mình. Những lần đèo em trên đường anh im lặng không nói lấy một câu. Không có những dòng tin nhắn hỏi thăm mỗi khi đêm về, không có những cuộc điện thoại tình cảm, âu yếm như bao nhân tình nhau khác vẫn làm…Anh gần như im lặng như một cái bóng khi chấp thuận yêu em.
Sau những giây phút hả hê vì dành được anh về mình, em bắt đầu chống chếnh. Em như kẻ ngồi trên vinh quang nhưng hưởng một giá trị ảo. Em cảm thấy cô đơn khi có bồ. Em cảm thấy mình cô độc. Nhưng em vẫn bướng bỉnh không chịu buông tay. Em thế để yêu anh vì tin rằng cho đi ắt sẽ có ngày được nhận lại. Nhưng tình yêu không giống những gì em nghĩ…
Khi em biết anh đang lừa dối em để qua lại với một người con gái, em đã sốc vô cùng. Một người đàn ông đàng hoàng, đạo đức mà em biết nghe đâu lúc ấy không còn tồn tại trong anh. Anh đã biến thành một con người khác, vô trách nhiệm, dửng dưng và bất cần đời…Và em biết, quơ những sự thay đổi đều do em, ái tình của em mà ra. Em đã bắt anh phải yêu một người mà anh không có tình cảm. Anh có thể làm điều đó nhưng chỉ là vẻ ngoài mặt, tình cảm là điều ngay cả bản thân người đó cũng không bắt ép nổi con tim mình thì làm sao em có thể.
Em đẹp và em tin rằng anh sẽ không vượt qua được sức quyến rũ của người con gái đẹp như em. Quan trọng hơn là em yêu anh nên anh phải thuộc về em (Ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều khi biết sự bội nghịch của anh. Nhưng có lẽ nhờ đó em thức tỉnh. Em có thể cột anh ngày bữa nay, Ngày mai hoặc lâu hơn thế nữa, thậm chí là cột cả cuộc đời. Nhưng trái tim anh không ở gần em, sẽ có một ngày nó phá bỏ tù ngục đó để ra đi hoặc sẽ vĩnh viễn đóng băng mà em không thể nào được phép bước vào.
Em hẹn anh ở một quán cà phê quen thuộc. Lần này, em không bắt anh đưa đón mà tự mình tới trước và chờ đợi anh ở đó. Anh tới với vẻ mặt vô hồn, kéo ghế ngồi đối diện với em:
- Em sẽ ra bắc, em về với ba má và làm việc ngoài đó. Em hẹn anh hôm nay là để chào từ biệt anh!
Đôi mắt lơ đãng đang nhìn đi chỗ khác của anh đột ngột dừng lại. Anh nhìn em như thể em không phải là cô gái hàng ngày vẫn được gọi là người thương anh:
- Anh đừng ngạc nhiên quá thế. Cũng đã đến lúc em phải quay về rồi mà. Em đuối sức rồi, không còn có thể chạy theo mãi được nữa. Em càng chạy thì anh càng cách xa em thôi. Em xin lỗi vì sự ích kỉ của mình. Sự ích kỉ làm khổ anh và khổ cả chính em!
Đôi mắt anh trở nên long lanh lạ lùng. Anh đang cố kềm chế xúc cảm của mình. Em không muốn nhìn thấy anh trong trạng thái đó và em vội vã bước đi:
- Chúc anh hạnh phúc! Em cũng sẽ làm như thế!
Nhận xét
Đăng nhận xét