Tôi đang đứng trước một lựa chọn lớn nhất thế cuộc. Giữa tình cảm và vật chất, tôi không biết phải tự thứ gì. Tôi biết, nếu chỉ nghe tôi nói những lời này, mọi người sẽ nghĩ tôi là gã đàn ông khốn nạn, sống quý trọng vật chất, phụ tình cảm. Nhưng cuộc sống đâu có dễ dàng như thế, đã xa lắm rồi cái thời mơ “một mái nhà tranh, hai trái tim vàng”. Thời buổi này, chỉ sống bằng tình thì bao giờ mới ngóc đầu lên được? do vậy tôi mới phải băn khoăn chọn lọc.
Bài liên quan:
Có nên lấy chồng vừa nghèo vừa... Đần?
Có nên cưới người vừa nghèo vừa kém tuổi?
Vợ chồng nghèo, dục tình nguội lạnh
Nên lấy người vừa nghèo vừa nhàm?
Tôi và vợ sắp cưới quen nhau từ ngày học đại học. Hai đứa đến từ hai tỉnh khác nhau, xa xăm muôn trùng. Cô ấy nhân đức, tốt tính nên tôi cũng rất thương. Chúng tôi gắn bó với nhau từ năm thứ ba đại học, cho tới giờ đã ra trường được hai năm và dự kiến sẽ làm đám cưới khi nào kinh tế tạm vững một tí. Cô ấy cũng dã dọn về sống cùng với tôi hơn một năm rồi. Hết thảy chỉ còn đợi một đám cưới nữa là trót.
Ngày mới yêu, tôi cũng mơ mộng, cũng cứ nghĩ chỉ cần có tình, hai đứa cố gắng, thay bên nhau là được. Nhưng rồi khi thời gian qua đi, khó khăn chồng chất, tôi bắt đầu thấy nản. Hai đứa từ tỉnh lẻ lên thành phố học tập, nhà tôi đã nghèo, nhà cô ấy còn nghèo hơn. Hai đứa sống chung với nhau, tôi đi làm lương cũng tạm tạm còn cô ấy thì chưa có việc. Cô ấy chỉ đi làm bưng bê, phụ vụ bàn cho một quá cơm. Số tiền ít ỏi cô ấy kiếm được không đủ nuôi thân. Đã vậy nhà cô ấy lại nghèo, hàng tháng, cha mẹ cô ấy ở dưới quê cần tới sự trợ giúp của cô ấy. Tôi thay mặt nhân tình, mỗi tháng trích một khoản tiền nho nhỏ gửi về.
Cuộc sống đâu có dễ dàng, đã qua rồi cái thời mơ "một mái nhà tranh hai trái tim vàng" (Ảnh minh họa)
Một vài tháng đầu thì không sao nhưng khi điều đó trở thành một nghĩa vụ thì tôi đích thực thấy mệt mỏi. Gia đình bên nhà tôi, tôi cũng còn chưa có trách nhiệm báo bổ được hết thế mà hàng tháng tôi cứ phải đèo bòng thêm chuyện cả gia đình bên cô ấy nữa khiến tôi cảm thấy mình gần như kiệt sức. Trong khi đó công việc của cô ấy cũng không đâu vào đâu cả.
Cuộc sống với trăm mối lo, cơm áo gạo tiền khiến cho tình yêu của chúng tôi không còn son trẻ, đặm đà như thời kì đầu được nữa. Chúng tôi không cãi nhau nhưng sự mỏi mệt lộ rõ trên nét mặt của mỗi người. Cũng đúng vào thời khắc đó, tôi quen một người con gái khác. Cô ấy làm cùng công ty với tôi. Thu nhập của cô ấy hơn tôi nhiều lần, đã có nhà ở thành thị.
Ban đầu tôi cũng chỉ coi cô ấy như một người đồng nghiệp thường nhật nhưng càng về sau tôi càng thấy cô ấy có những trình diễn.# Tình cảm với tôi. Vì có điều kiện gần gũi nhau nên dần dần tôi cũng phát sinh tình cảm. Tôi che giấu bạn gái mình để đôi khi đi hẹn hò với cô đồng nghiệp. Xúc tiếp nhiều tôi lại thấy yêu cô ấy nhiều hơn. Tình cảm nảy nở, cộng thêm việc cân nhắc nhiều điều, tôi nhận thấy rằng yêu cô ấy cuộc sống của chúng tôi sẽ dễ dàng hơn.
Tôi muốn lấy người mới vì điều kiện cuộc sống của ôc ấy tốt hơn, nó sẽ đảm bảo cho chúng tôi sống hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Hạnh phúc gia đình đâu phải chỉ cứ yêu nhau là được. Cũng cần phải có những điều kiện xung quanh tương trợ thì mới có thể sống hòa thuận được. Yêu nhau đấy nhưng không có lấy một đồng lo cho cuộc sống thì phỏng chừng có thể mài cái tình ái đó ra mà ăn được hay không? thực tiễn cũng đã chứng minh rất nhiều lần như vậy. Sao đôi yêu nhau khẩn thiết rốt cuộc cũng lâm vào cảnh đánh cãi chửi nhau, ly hôn chỉ vì kinh tế cùng quẫn.
Tôi đã nói lời chia tay với người bạn gái gắn bó hơn 3 năm của mình. Tôi phân tách cho cô ấy hiểu hoàn cảnh của hai đứa. Nếu cố lấy nhau sau này cũng e khó mà hạnh phúc nổi. Nhưng đúng vào lúc đó, cô ấy lại kêu có bầu. Tôi đã đưa cô ấy đi khám và đúng là như vậy.
Đích thực giờ đây tôi đang rất hoang mang. Bản thân hai chúng tôi giờ làm còn không đủ nuôi thân, làm sao có thể nuôi được con. Nhà cô ấy và nhà tôi đều nghèo cũng không thể nào phụ giúp được. Lấy nhau bây giờ chỉ làm khổ cả ba mà thôi. Tôi đã lớn lên trong cảnh nghèo khó, thiếu thốn nên tôi không muốn con tôi cũng phải khổ sở nhu vậy. Tôi muốn dứt tình nhưng nghĩ tới đứa con lại không đành. Người đồng nghiệp yêu tôi cũng đang chờ quyết định của tôi. Liệu tôi có nên dứt khoát một lần, bằng lòng có bổn phận với đứa bé nếu cô ấy chịu giữ đứa bé lại và cưới người đến sau năng đành nhắm mắt nhắm mũi đưa chân cưới người đã gắn bó với mình?
L. T (Hà Nam)
Nhận xét
Đăng nhận xét